Sống thế nào cho đáng sống?
Một cuộc sống có ý nghĩa là nơi mà một người được làm thứ mà họ muốn, nơi họ làm ra sản phẩm mà người khác yêu quý, trân trọng. Họ được sống một cuộc sống mà họ xứng đáng. Cuộc sống này không phải là một cuộc sống màu hồng; cuộc sống này vẫn có những khổ đau, những mệt mỏi và thậm chí là hố sâu tuyệt vọng. Người sống cuộc sống này hiểu và đón nhận những giây phút đó vì họ hiểu rằng, thứ gì cũng có giá của nó. Không trắng thì không đen. Không buồn thì không vui.
Chúng ta muốn sự hoàn hảo. Ai cũng muốn một cơ thể đẹp và khỏe mạnh, muốn có tài sản để nghỉ hưu một cách thoải mái, muốn gia đình hạnh phúc, bạn bè hết mực vì nhau, và con cái giỏi giang. Tuy nhiên, tất cả những thứ ở trên đều là biểu hiện của một quá trình dài mà không dễ gì đạt được.
Một người muốn cơ thể đẹp nhưng không muốn tập tành, ăn kiêng thì không bao giờ đạt được kết quả.
Một người muốn có căn biệt thự nghỉ hưu sườn đồi, thu nhập thụ động đủ để đi du lịch đây đó và sống thoải mái nhưng không muốn dành ra thời gian để học, để làm và tạo giá trị.
Một người muốn có gia đình hạnh phúc hòa thuận nhưng không dám đối mặt với mâu thuẫn trong gia đình, không dám làm sứt mẻ mối quan hệ trong ngắn hạn để khi xây dựng lại gắn bó thân thiết hơn.
.v.v.
“Cái gì cũng có giá của nó”
Đọc đến đây, bạn hiểu được sự khó khăn của hành trình để đạt được một thứ gì đó. Vì vậy, thay vì hỏi “Tôi muốn gì trong cuộc sống?”, hãy hỏi “Tôi dám chấp nhận mọi khó khăn, thử thách để nhận được gì trong cuộc sống?”.
Muốn thì dễ lắm, ai chẳng muốn có mọi thứ. Tôi muốn có một chiếc Rolex, tôi muốn đi xe Porsche, tôi muốn được sự tôn trọng và nể phục của thiên hạ, tôi muốn bụng 6 múi.v.v.
Nhưng khi đặt lại câu hỏi dưới dạng “Tôi dám chấp nhận mọi khó khăn, thử thách để nhận được gì trong cuộc sống?”, có vẻ như nhiều thứ sẽ bị loại ngay từ vòng gửi xe.
Đồng hồ Rolex ư? Nope, khó khăn để có một cái đồng hồ đẹp chẳng xứng đáng tí nào.
Xe Porsche ư? Nope, đúng là một chiếc xe đẹp và là một kiệt tác của engineering đấy – nhưng để đau khổ vì nó thì không.
.v.v.
Khi gạch đi hết những ham muốn phù phiếm, thứ còn lại là những thứ bạn sẽ sống chết để bám theo đến cùng.
Tôi muốn một gia đình hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười.
Tôi muốn giúp nhiều người tìm được niềm đam mê để sống tự do và hạnh phúc.
Tôi đang sống ổn rồi, đừng bắt tôi sống có ý nghĩa làm gì
Nhiều người, trong đó có bạn bè của tôi, không cần có một cuộc sống có ý nghĩa. Họ cảm thấy ổn với những thứ họ đang làm. Có thể là họ đã có sự ổn định tài chính và không cần cố thêm làm gì. Có thể họ cứ được sống và enjoy những thứ họ đang có sẵn là họ có sẵn, cuộc sống không cần tốt hơn nữa.
Đối với những người như vậy, tôi chúc mừng họ. Để có một trạng thái cuộc sống hạnh phúc – nơi mà mỗi khoảnh khắc đều đẹp, một người thực ra đã đang sống có ý nghĩa rồi. Sống như vậy là sống như một dòng sông, sống đúng với dòng chảy của xã hội, của tri thức, và của muôn vàn con người khác. Họ đã sống một cuộc sống có chính kiến. Họ có thể dõng dạc nói: “Tôi sống thuận theo chiều của tôi, tôi không ảnh hưởng gì đến ai và mong cũng không ai ảnh hưởng đến tôi”. Họ cần giữ (nếu chưa có thì họ phải xây dựng) lập trường vững chãi đó và xây dựng lối sống phù hợp.
Câu nói trên khó hơn là bạn tưởng.
Xã hội có những lực kéo liên tục thông qua hình thức của cám dỗ, đố kị, sắc dục. Nếu bạn không vững chãi với lập trường sống, bạn sẽ bị kéo lệch khỏi quỹ đạo và cuối cùng, mất quá nhiều thời gian để tìm lại chính mình.
Tôi sợ sống đúng với chính tôi
Giờ thì chúng ta nói đến những người “kém may mắn” hơn. Những người cảm thấy cuộc sống thật khó xác định hướng đi, hoặc xác định được hướng đi rồi thì cảm thấy xã hội không chấp nhận, cảm thấy sợ không dám đi hướng đi của mình.
Tôi cảm thông sâu sắc với những người đang suy nghĩ như vậy. Kể từ lúc lớn lên, các thế hệ trước đã yêu thương chúng ta không đúng cách. Ông bà, bố mẹ luôn mong con cái có một cuộc sống ổn định, an toàn. 15-16 năm đi học là 15-16 năm sống như những con robot: phần thưởng cho trẻ con là việc biết nghe lời và học giỏi. Cách được nuôi dạy như robot sẽ đẻ ra thế hệ robot. Hỏi ai cũng lặp lại một câu trả lời nhàm chán: “Tôi cần phải cố gắng để thăng chức, để tăng lương”, “Tôi muốn nghỉ hưu sớm và an nhàn”, với những người có con thì “Tôi tự hào khi con tôi học giỏi, có việc lương cao”.v.v.
Chúng ta không dám sống khác vì mỗi lần làm khác là chúng ta bị trừng phạt. Học dốt sẽ bị ăn chửi. Không đi làm công ăn lương mà khám phá đam mê thì bị coi là viển vông, vô trách nhiệm. Dần dần, não mỗi người hình thành một rào cản vô hình về việc sống đúng với chính mình vì sợ bị trừng phạt – dù là những hình phạt viển vông.
Giải pháp: “Cứ dám sống đúng với chính mình đi!” không giải quyết được vấn đề này. Đó là lời sáo rỗng của những người chưa trải qua quá trình. Để sống ý nghĩa, hãy trả lời rốt ráo câu hỏi: tôi sẽ phải trải qua những khó khăn gì để được sống theo cách sống của chính tôi. Đói khổ? Nhục nhã? Mệt mỏi? Khi đi qua tất cả những cung bậc cảm xúc đó, bạn đang dần phá vỡ những rào cản vô hình để bắt đầu bước chân vào vùng đất hứa: nơi mà bạn tìm thấy chính bạn và sống cuộc sống tuyệt vời.
Làm mọi thứ để phục vụ cho ý nghĩa cuộc sống NGAY
Cuộc sống không đơn giản là tìm ra ý nghĩa và lao vào sống với nó. Cuộc sống có những trách nhiệm mà một người phải hoàn thành: trách nhiệm làm con, trách nhiệm làm anh/em, hay đơn giản hơn: trách nhiệm với chính bản thân – không kiếm ra tiền thì đam mê vứt ngay sọt rác. Dù là trách nhiệm tài chính hay gia đình, bạn sẽ cần xây dựng một bệ phóng đủ vững chãi để bạn có thời gian để được sống và làm thứ bạn cảm thấy thực sự ý nghĩa.
Lời kết
Một động lực khá ích kỷ khi viết bài viết này là mong muốn bản thân tôi được thưởng thức những sản phẩm tuyệt vời, được tạo ra bởi những người yêu nghề. Tôi muốn ăn một bát mỳ ramen được đúc kết qua hàng chục năm mày mò, thử nghiệm và nghiên cứu. Tôi muốn dùng một chiếc laptop với trải nghiệm mượt mà và tốc độ xử lý tuyệt vời – một sản phẩm được tạo nên bởi một người thực sự yêu người dùng. Tôi muốn làm việc với một đội ngũ mà ai cũng sống chết với nghề của họ, để cùng nhau phối hợp tạo nên một kiệt tác. Những điều đó chỉ có thể xảy ra khi một người tìm thấy chính họ, sống chết để fight a good good. Với tôi, đó là một thế giới hoàn hảo.