
Định nghĩa hạnh phúc cũ không work
Trước đây, tôi gắn liền hạnh phúc với một cảm giác nhất thời. Cái cảm giác khi được hôn nụ hôn đầu tiên. Cảm giác khi bóc hộp con điện thoại mà mình tiết kiệm tiền để mua. Cảm giác người bán hàng khi chốt được một món hàng. Cảm giác khi được nhận khoản tiền lớn cho công sức mình bỏ ra. Cái cảm giác mà sướng đến run người, não bộ cảm giác như đang bắn pháo hoa. Bụng như có bươm bướm bay loạn xạ bên trong. Và tôi nghiện cái cảm giác ấy. Hạnh phúc là khi mà mình hài lòng sau một quá trình, càng khó thì lại càng vui. Đáng ghét là, cái vui ấy không tồn tại lâu.
Chỉ vài tháng sau. Tôi sẽ lại cảm thấy chán, buồn, tủi thân. Khi mà đứa con gái khác xinh hơn bạn gái mình. Khi iPhone ra phiên bản mới. Khi tiền mình kiếm ít hơn mấy thằng trên mạng. Thế là hết, bao nhiêu cảm giác vui tươi lúc trước giờ không còn cảm thấy gì nữa. Vậy là, hạnh phúc không cánh mà bay. Định nghĩa hạnh phúc này có vẻ không ổn. Nếu lúc nào một người cũng trong tình trạng mải miết đi tìm kiếm thì bao giờ mới ra được hạnh phúc. Vậy, hạnh phúc ở đâu?
Hạnh phúc luôn luôn thay đổi.
Thế giới phát triển liên tục. Cách chúng ta nhìn về thế giới cũng vậy.
Ở mỗi nơi, mỗi hoàn cảnh, định nghĩa của hạnh phúc là khác nhau. Tôi vẫn nhớ một câu chuyện đã nghe từ rất lâu về định nghĩa hạnh phúc. Chuyện kể về một cậu bé Ấn Độ sinh và lớn lên trong một gia đình nô lệ. Giống như những cậu bé khác trong khu làng ổ chuột, việc của cậu là kiếm rác phế liệu. Hạnh phúc là một ngày kiếm được đủ tiền để đưa bố mẹ và ăn món được món ăn vặt cậu yêu thích. Cuộc sống là sự lặp đi lặp lại của việc kiếm ăn, từ khi cậu 6 tuổi. Một lần, đi theo một người họ hàng lên thành phố, cậu mới thấy mọi thứ khác thế nào. Ở thành phố, trẻ con là được đi chơi, được mặc quần áo đẹp, được đi học, là được cười. Nhìn thấy cảnh đó, cậu bé chỉ biết đứng đó và khóc. Có lẽ, khóc là vì cậu bị shock về kỳ vọng. Đột nhiên, định nghĩa về hạnh phúc của cậu đã bị phá vỡ. Cậu sẽ không bao giờ cảm nhận được sự hạnh phúc như trước được nữa. Vì, định nghĩa hạnh phúc đã thay đổi.
Công nghệ phá vỡ mọi rào cản về kỳ vọng. Internet làm mọi thông tin đều có thể dễ dàng đăng tải và chia sẻ. Chưa bao giờ, việc chia sẻ với hàng triệu người lại dễ dàng đến thế. Dù cố tình hay không, chúng ta chỉ đưa những giây phút đẹp nhất lên trên mạng. Kỳ vọng về cuộc sống được hình thành bởi những thứ hạnh phúc ấy.
Giống như một câu nói của Casey Neistat: “Hạnh phúc = Hiện thực – Kỳ vọng”.
Hạnh phúc là hiện tại
Cách chúng ta nhìn về thế giới quyết định thái độ của chúng ta. Định nghĩa hạnh phúc sẽ quyết định cách chúng ta sống. Vì suy cho cùng, ai cũng muốn hạnh phúc – không ai muốn phải dằn vặt khổ đau cả. Hạnh phúc với tôi đến từ hiện tại. Hiện tại là tíc tắc mà bạn đang tồn tại. Bạn vừa nghĩ đến nó thì nó đã qua mất rồi.
Hạnh phúc là cố gắng
Đó là giả thuyết tôi đặt ra. Mỗi khi chúng ta cảm thấy sorry cho bản thân là lúc chúng ta cảm thấy hối hận. Hối hận gắn liền với cụm từ “ước gì”. Ước gì mình đã chớp lấy cơ hội ấy. Ước gì mình dám hỏi cô ấy. Ước gì mình thẳng thắn hơn. Những câu “ước gì” đó gắn liền với những lúc chúng ta chọn việc dễ chịu thay vào là làm việc khó. Chúng ta ước vì chúng ta biết rằng quá khứ là không thể thay đổi. Điều tốt đẹp là thay vì việc “ước gì” thì chúng ta có thể cố gắng ngay và bỏ việc trì hoãn lại.
Sao không làm luôn mà phải hối hận. Vì bản chất chúng ta là những người hèn nhát. Chúng ta không dám làm phật lòng người khác mặc dù biết cách đó là cách duy nhất giúp họ hiểu được lỗi của họ. Chúng ta thà hi sinh một mối quan hệ hơn là chăm sóc nó. Chúng ta thà tệ bạc dứt tình với một con người hơn là mất thêm công sức để nói với họ rằng họ cần thay đổi.
Bạn có hai lựa chọn. Chọn cố gắng, là muốn những thứ tốt đẹp để chất lượng cuộc sống tốt hơn. Hoặc, hài lòng với những gì mình đang có và không được quyền phàn nàn nữa.
Hạnh phúc là quá trình
Hạnh phúc không nằm tại một người, một thời điểm hay một vật nhất định. [Link bài nào đó viết trước đây về vấn đề này rồi].
Chắc hẳn rất nhiều người trong số chúng ta đã xem Rocky Balboa hay The pursuit of happiness (Mưu cầu hạnh phúc). Những con người thành công này đều xuất phát từ điểm thất nhất của cuộc sống để vươn đến thành công ngoài mong đợi. Tôi cũng chắc rằng, hầu hết chúng ta sẽ cảm thấy động lực khổng lồ sau khi xem. Vì chúng ta thấy rằng chúng ta có cơ hội như họ để thành công vang dội. Và hạnh phúc không nằm ở xa đến thế.
Nhưng, cuộc sống không như phim. Một bộ phim là tóm tắt một đời người thành 2 tiếng. Những chi tiết nhàm chán sẽ bị loại bỏ; để dành chỗ cho những chi tiết gay cấn hay xúc động. Những thứ quan trọng trong quá trình sẽ bị lược bỏ đi hết. Nếu chúng ta cũng làm phim về cuộc đời chúng ta trong 30 phút, tôi nghĩ chúng ta cũng sẽ có bộ phim hay đấy!
Nói một cách khác, chúng ta cần tìm hạnh phúc trong quá trình. Những giây phút tưởng chừng buồn tẻ: sáng ngủ dậy đi tậy đi tập gym, uống một cốc cà phê trong lúc làm việc, những bữa ăn với gia đình, với bạn bè.v.v. Những highlight như kiếm được được tiền, được tung hô chỉ là phần thưởng thêm thôi.
KẾT
Thích Nhất Hạnh đã nói: “Hạnh phúc là trong mỗi bước đi”.
Thích Nhất Hạnh KHÔNG nói: “Hạnh phúc là ở trong đích đến”.
Nói là vậy, nhưng để có hạnh phúc như là không hề đơn giản. Tôi tin rằng, thay đổi hạnh phúc cũng như thay đổi một thói quen [link bài thói quen]. Định nghĩa về hạnh phúc không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Mỗi lần để tâm hơn, mỗi lần gạt bỏ đi những thứ phù phiếm, là tôi tiến một bước gần hơn đến hạnh phúc.



