Biết đến David Goggins (DG) qua cuốn sách “Living with a SEAL: 31 Days Training with the Toughest Man on the Planet” – “Sống với Navy SEAL: 31 ngày tập luyện với người đàn ông “cứng” nhất thế giới’ và vô vàn các Youtube shorts xoay quanh việc Alpha Male, cứng rắn và không dừng chân bước thứ gì. Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với hình ảnh của DG, tôi không có quá nhiều ấn tượng. Tôi nghĩ trong đầu: Ồ, chỉ là một người béo giảm cân thành công thôi mà, sao mà mọi người ầm xị lên vậy.
Sau này, tiếp xúc nhiều với DG qua các chương trình podcast của Joe Rogan, tôi mới nhận ra rằng mình đang bỏ qua một người hết sức ấn tượng, với một danh sách những thành tựu “đáng sợ”:
- Giảm 50 kg trong 3 tháng để đạt chỉ tiêu gia nhập quân đội Mỹ.
- Hoàn thành 3 lần Hell Week – chương trình tập luyện của Navy SEAL với tỉ lệ thành công chỉ 25%. Chương trình khắc nghiệt đến mức đã có người chết khi tập luyện (những người tham gia thử thách này đều là những người cực kỳ khỏe mạnh chứ không phải người thường).
- Hoàn thành cuộc thi chạy 100 dặm mà không tập luyện, chạy đến mức rộp toàn chân, nứt ống đồng và suy thận. (Điên rồ + cứng đầu).
- Hoàn thành 14 ultra marathon (marathon từ 50 – 260km) trong năm 2007 khi vẫn đang làm công việc toàn thời gian tại quân đội Mỹ.
- Lịch sử: vượt qua bạo hành khi còn nhỏ, tuổi thơ chạy trốn cùng mẹ khỏi bố đẻ và sống dựa vào trợ cấp chính phủ, chứng kiến cảnh bố dượng bị bắn chết.
- Và còn rất nhiều câu chuyện khác mà phải đọc Can’t hurt me các bạn mới có thể hiểu hết.
Ấn tượng đầu tiên về giọng văn của DG
DG không viết cuốn sách này để làm một nhà văn mẫu mực. Ông sử dụng văn đúng như cách ông nói chuyện ngoài đời với những cách sử dụng từ tục tĩu fuck, shit, bitch nhiều hơn bạn có thể tưởng tượng. Dù vậy, đó mới là DG. Một người lớn lên trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn, rèn dũa trong những môi trường khắc nghiệt. Nhưng giọng văn bỗ bã, đơn giản đó lại tác động sâu sắc đến tôi hơn nhiều những cuốn sách khác.
Sự thật không có filter
DG nói đơn giản và dễ hiểu: “Chúng mày phải nhìn nhận đúng bản thân và LÀM đi, đừng ngụy biện nữa”. Và sự thật là đúng như vậy, chúng ta không cố gắng thay đổi vì chúng ta còn quá bận ngụy biện. Từ khi nào, một người nghèo hoặc béo hoặc cả hai được quyền để hài lòng, thậm chí tự hào về cuộc sống của họ? Nếu THẬT SỰ một người muốn nghèo, béo và dành hết tâm trí để quyết tâm đạt được 2 mục tiêu ấy thì không phải nói. Nhưng sự thật là, nếu cho bất kỳ ai lựa chọn một cuộc sống thịnh vượng, được đi đây đó, được giúp đỡ mọi người và một cơ thể khỏe mạnh, rắn chắc thì tất cả mọi người sẽ lựa chọn cuộc sống đó. Nhưng từ lúc nào, mỗi người dần dần cảm thấy hài lòng với sự trung bình và OK với việc yếu kém.
Ngồi ở một nơi thoải mái để mà phán về cuộc đời là quá đơn giản. Những bài học trong cuộc sống được dạy trong lúc một con người chịu khổ. Pain vật lý khi một người liên tục vượt ngưỡng khi tập tạ, tập chạy. Pain tâm lý khi phải quyết tâm làm xong việc. Những lúc vượt qua những cơn đau đó là một lần “callous the mind” – “làm chai tâm trí”. Tâm trí chai sạn, dày dặn là điều kiện cần để sống trong một môi trường áp lực. Thay vì ngồi nói “ôi dào, thế đầy người làm được” thì chúng ta cần xách đít lên và thực sự tập luyện.
Chuyện đời đáng sợ nhưng tạo động lực
Cuộc sống của DG bao gồm nhiều trauma nặng nề. Nhiều người có thể lấy những trauma đó làm ngụy biện để sống một cuộc sống dưới trung bình. Ông lấy tất cả những sự tiêu cực, những trauma và lật ngược chúng (flip the shit) và sử dụng chúng làm động lực để liên tục phát triển.
Ông bày hết tất cả những đau khổ, cố gắng, thành công và rất nhiều lần thất bại để giúp mọi người có một cái nhìn đa chiều. Liên tục chiến đấu, liên tục phát triển bản thân là cách duy nhất để ông giúp mình và giúp người.
Can’t hurt me được trình bày như một cuốn tự truyện, từ lúc DG là một đứa bé đến thời điểm hiện tại. Người đọc sẽ nhận ra sự phát triển trong cách lập luận vấn đề và tạo năng lượng sống từ DG. Thứ xuyên suốt trong toàn bộ thời gian lớn lên của DG là tinh thần không khuất phục. Ông muốn phát triển, muốn nhận tất cả thử thách mà cuộc đời có và ông sẽ dùng năng lượng từ tất cả những gì ông thấy – từ những thứ tiêu cực đến những thứ sâu thẳm trong tâm hồn. Ông hiểu rằng, nỗi đau là không tránh khỏi, chỉ có tìm lấy nó, đón lấy nó và khuất phục nó thì một người mới có thể tìm thấy chính anh ta.
Kết
Can’t hurt me là cuốn sách hay nhất trong năm 2023 của tôi. DG đánh thức trong tôi một phần động lực cố gắng mà có lẽ tôi đã ngủ quên trong quá lâu. Mỗi lần đối diện với pain, tôi sẽ mượn hình ảnh của DG để làm pin năng lượng tạm thời để cố gắng hơn.
Nếu bạn đọc “Can’t hurt me” mà không cảm thấy năng lượng hừng hực để đi tập, đi giúp người khác thì khả năng là bạn … vô phương cứu chữa – một người master trong việc ngụy biện và chấp nhận cuộc sống.